Nhớ

Tôi yêu Hà Nội. Cô cũng yêu Hà Nội. Nhưng đó là 2 thứ tình yêu khác nhau. Tình cảm của cô dành cho Hà Nội giống như tình cảm mà đứa con gái út trong gia đình nghèo dành cho người cha già. Đứa con gái ấy thương cha và chẳng muốn lấy chồng, chẳng đành lòng mặc cha một mình. Cô không nỡ xa màu nắng Hà Nội, xa những cơn gió thu khoan khoái. Tôi thì khác. Tôi cũng yêu Hà Nội, cũng thích màu nắng thủ đô, cũng tinh nghịch như gió thu. Nhưng nắng chẳng thể giữ chân tôi, gió chẳng hề làm tôi lưu luyến. Với tôi, thành phố là một ngôi nhà trọ mà tôi trở về nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi. Tôi như con tàu biển háo hức trong lần đầu rời cảng. Yêu Hà Nội, tôi và cô ai cũng yêu. Nhưng đi cùng Hà Nội thì lại là chuyện khác.

Một ngày nào đó, cô cũng sẽ rời Hà Nội. Tôi biết điều đó, bởi chú chim nào rồi cũng sẽ phải rời tổ. Nhưng tôi sẽ mang theo mình sắc nắng rực rỡ nơi hiên nhà, hương gió nồng nàn nơi góc phố và vị ngọt nơi cuống họng của ly cafe nâu Hà Nội. Tới những chân trời mới, gặp những con người mới; nhưng vẫn luôn giữ trong tim một khoảng nhỏ cho thành phố thân thương. Tôi thì thế. Cô thì sao? Liệu nơi cô tới, nắng có vàng? Liệu nơi cô ở, trời có xanh? Liệu con đường tới trường của cô có rợp mát bóng cây?

Liệu cô có còn nhớ Hà Nội không?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến