Tản mạn
Ngày bé, vẫn luôn nghĩ rằng: Nếu mình chăm chỉ, luôn cố gắng, sống tốt với mọi người, thì mọi người sẽ đối tốt với mình, rằng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với mình. Lớn lên, nhận ra rằng: Không hẳn mình tốt với người khác thì người khác sẽ tốt với mình, người hướng thiện và chăm chỉ chưa chắc sẽ thành công. Nói chung là thấy cuộc sống này đầy rẫy những bất công.
1 năm trước, vẫn luôn giữ vững ý nghĩ rằng: bản thân còn khuya mới đủ giỏi để xin học bổng. Hiện tại, hăm hở đi kiếm học bổng, để đi du học. Đi du học - chẳng phải là để chạy theo bằng cấp hay phô trương, mang về lòe thiên hạ, mà đi đơn giản là để mở mang kiến thức, nạp thêm vốn sống.Tự nhiên nghĩ: hễ người ta đã “bay” ra được với thế giới ngoài kia một lần, khát khao được bay tiếp, bay xa hơn, cao hơn là điều hiển nhiên.
1 năm trước, vẫn luôn giữ vững ý nghĩ rằng: bản thân còn khuya mới đủ giỏi để xin học bổng. Hiện tại, hăm hở đi kiếm học bổng, để đi du học. Đi du học - chẳng phải là để chạy theo bằng cấp hay phô trương, mang về lòe thiên hạ, mà đi đơn giản là để mở mang kiến thức, nạp thêm vốn sống.Tự nhiên nghĩ: hễ người ta đã “bay” ra được với thế giới ngoài kia một lần, khát khao được bay tiếp, bay xa hơn, cao hơn là điều hiển nhiên.
Với những người vẫn đang ấp ủ niềm hy vọng, khát khao và ước mơ vươn lên, hãy nuôi dưỡng ước mơ của mình! Xấu hổ là khi có ước mơ mà không dám nắm lấy cơ hội, chấp nhận rủi ro để thực hiện ước mơ. Còn nếu chẳng may không thành, chẳng có gì đáng phải xấu hổ cả! Cứ đi rồi sẽ đến, cứ gõ cửa sẽ mở! Thà đi đường vòng, nhiều chông gai, thách thức mà thành công của nó còn vinh quang, rực rỡ hơn gấp nhiều lần đi đường thẳng, được người khác trải thảm.
Nơi nào có ý chí, nơi đó có con đường – mình vẫn tin như vậy…
Nhận xét
Đăng nhận xét